Nguyễn Triều Anh Tâm

tố quyên



ta phàm tục ở bên nầy phố chợ,
em là tiên đày đọa xuống trần gian.
ta và em có duyên không có nợ,
em ân cần dâng hiến tấm hồng nhan.

ta ngụy trang bằng cách đeo mặt nạ,
che giấu ta bằng lời đẹp văn hay
nghĩa lý gì bọn người quen kẻ lạ?
họ lọc lừa,họ đen trắng đổi thay.

em đìu hiu như một miền hoang dã,
ru ngủ ta bằng ánh sáng trăng sao,
ta chiêm ngưỡng em thiên thần phép lạ
em cho ta bao ân sũng nhiệm mầu!

em và ta cuộc giao tình một thuở
vòng tay ôm đêm mời mọc ngại ngùng
đồi non cao,suối khe còn bỡ ngỡ,
ta chết chìm trong biển tóc mông lung

saigon nóng bao vĩa hè loang lỡ
con đường mang tên em chết lâu rồi
ta đau lòng không về thăm nhà cũ
bốn mươi tám năm dài nhớ khôn nguôi…

nguyễntriềuanhtâm
saigontháng 11, năm 2015

 

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 14 tháng 6 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "tố quyên"